ai động vào ống nghe của tôi

Tháng 9/2022, trong đợt tập huấn chuẩn bị cho trận giao hữu gặp Singapore, sau một bữa ăn trưa, HLV Park gọi sáu cầu thủ trẻ lần đầu lên tuyển như Văn Khang, Duy Cương, Mạnh Dũng… tới một góc. Ông nói họ đứng nghiêm, chuẩn bị tư thế chào cờ và hướng về quốc kỳ đã treo trước mặt. Lần lượt, ông yêu Xô-phi-a là rô-bốt AI được thiết kế và phát triển bởi công ty công nghệ Mỹ Hanson Robotics. Xô-phi-a có đôi mắt được trang bị máy ảnh video cho phép giao tiếp bằng mắt thể hiện được 62 sắc thái biểu cảm, có suy nghĩ sáng tạo và khả năng hoạt động như con người để giúp đỡ chính con người trong cuộc sống. Chương 46. Giao ban sáng hôm sau, chủ nhiệm La đi công tác, phó chủ nhiệm Chương chủ trì cuộc họp. Vừa nhắc đến khóa huấn luyện Gây mê tim, phó trưởng khoa hành chính đến. Lần trước Nhất Viện nằm trong danh sách phúc thẩm ba vị trí đầu ngành, vì việc này mà trên dưới Nếu ai đó hỏi tôi rằng: “Cuốn sách nào đã thay đổi con người và cách nghĩ của cậu”. Tôi sẽ mạnh dạn đưa ra câu trả lời luôn. Đó là cuốn Kính Vạn Hoa. Tại sao ư? Tôi đã từng đọc qua nhiều tác phẩm của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh như Mắt Biếc, Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ Tôi thấy rằng đây là Được như vậy, không phải nhờ sự công chính của tôi, sự công chính do luật Mô-sê đem lại, nhưng nhờ sự công chính do lòng tin vào Đức Ki-tô, tức là sự công chính do Thiên Chúa ban, dựa trên lòng tin” (Pl 3: 6-8). Lời cầu nguyện của người thu thuế Vì vậy, quý vị muốn vào trần ai phải nương Quan Âm Bồ-tát là không nghe âm thanh, tức không bị âm thanh tác động mình. Đức Quan Âm có khả năng đặc biệt, bao nhiêu âm thanh của chúng sanh tội lỗi, phiền não, khổ đau đổ trút ra, Ngài lóng nghe bằng 1200 công đức heatdiawiggge1979. Chuyển ngữ Queenie_SkBảy giờ sáng, khi Thư Tần còn đang gội đầu, bố cô đã gõ cửa rầm rầm ba lần bảy đầu “Tần Tần à, con dậy chưa?”Không được bao lâu lại sang gõ cửa lần thứ hai “Sáng thứ hai đầu tuần đường đông lắm, chúng ta nên đi sớm một chút. Ngày đầu tiên trình diện tuyệt đối không được đến trễ!”Thư Tần ló đầu đầy bọt ra, nheo mắt, nghe bố thúc giục cô cũng vội “Bố à, con biết rồi!”Thư Tần đang theo học thạc sĩ tại khoa y thuộc hệ bảy năm của trường đại học Tế Nhân, học đến năm thứ năm sẽ bắt đầu thực tập lâm sàng 1. Ngày hôm nay chính thức vào hệ thống bệnh viện Phụ Chúc, bố cô còn căng thẳng hơn cả cô.1 Lâm sàng là đến giường bệnh, học lâm sàng có nghĩa là phương pháp học mà ở đó, các bạn sinh viên thu thập kiến thức, trau dồi và đúc rút kinh nghiệm về nghề nghiệp mà họ đã được học. Những kiến thức đó, kinh nghiệm đó, không phải một anh chàng cô cậu mọt sách nào đó suốt ngày cắm đầu vào những cuốn sách, những giáo trình thôi là có thể có được; mà nó chỉ có thể có được khi chúng ta tiếp cận với giường bệnh, với bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, và cả những nhân viên y tế mà sấy khô tóc, cúi đầu kiểm tra lại đồ đạc một lần lý cô đã chuyển đến ký túc xá của bệnh viện mấy ngày trước rồi còn hôm nay chỉ cần thu dọn thêm vài vật dụng cá nhân cho vào một túi xách xuôi đâu đó, cô ra ngoài. Bố cô nhét một cái bánh bao vừa hấp chín vào tay con gái “Mang đi ăn trên đường!”Bánh bao nhân nấm hương, cắn một cái, mùi thơm lan tỏa đầy khoang miệng, cô mừng đến híp mắt “Bố à… Tay nghề nấu nướng ngày càng cao đấy nhé!”Giọng bố cô phấn khích “Cuối tuần này nếu rảnh thì về đây, bố lại nấu cho ăn!”Ra đến cửa, Thư Tần nhìn quanh “Mẹ đâu ạ?”“Tối hôm qua đồng nghiệp trong bệnh viện gọi đi, hơn bốn giờ mới về.” Lúc ông nói chuyện cố gắng đè thấp âm lượng, rõ ràng là đang đau lòng vì Tần không lên tiếng. Mẹ cô làm việc tại khoa nội ở một bệnh viện nhỏ. Mấy năm trước vừa được thăng chức lên y tá trưởng, vốn dĩ không cần phải làm ca đêm. Thế nhưng chức càng cao trách nhiệm càng nhiều, mỗi khi y tá mới không thể giải quyết được việc đều gọi mẹ cô lên hỗ trợ, những tháng ngày qua cả nhà cô đã quá quen rồi. Loading... Leo lên xe, bố cô dặn dò con gái “Tần Tần à, thực tập lần này không giống với kiến tập. Nếu ổn định con sẽ phải ở đó hai năm trời!”Thư Tần gật đầu, lấy quyển sổ ghi chép trong đợt kiến tập lần trước từ túi xách ra, lật từng tờ từng tờ một.“Đây là giai đoạn phức tạp nhất của cuộc sống. Một chân con vẫn còn ở trong tháp ngà 2 nhưng một chân đã bước ra ngoài xã hội. Ngoại trừ những kiến thức con học được từ sách vở, từ nhà trường thì bây giờ con phải học thêm cách tiếp xúc trực tiếp với xã hội.”2 Tháp ngà là cách nói ẩn dụ ngầm chỉ những người chỉ ngồi rịt ở trong viện nghiên cứu vùi đầu làm việc, không tiếp xúc bên lại gật gù. Trong sổ cô lít nha lít nhít chữ, đó là những ca bệnh đã gặp và cách thức xử lý.“Ngoài bệnh nhân, còn có người nhà bệnh nhân rồi chủ nhiệm khoa, đồng nghiệp, đều là những người con sẽ tiếp xúc hàng ngày. Trong bệnh viện, nhân sự phức tạp không như ở trường, gặp phải vấn đề con phải học cách tự mình xử lý.”“Không phải con muốn được ở lại sao? Tiêu chuẩn có hạn, cạnh tranh lại kịch liệt như vậy. Nếu như trong lúc thực tập biểu hiện không tốt thì con đừng mong chủ nhiệm khoa đề cử con …”Nghe đến đây toàn bộ da đầu Thư Tần cảm thấy ớn lạnh “Bố à... Hôm nay mới là ngày đầu tiên thôi, bố có thể đừng tạo áp lực lớn cho con như thế được không?”Bố cô cười khà khà, từ từ lái xe ra ngoài đường. Đường không đông như họ nghĩ, lái một mạch đã trông thấy cổng bệnh Tần nhìn xuyên qua cửa kính xe, từ đằng xa cô đã trông thấy đám sinh viên tiến vào cổng, đợi bố dừng xe, cô vội vàng cởi dây an toàn “Bố à, con thấy bạn học của mình rồi…”Vốn dĩ còn muốn dặn con nhiều hơn, giờ Thư Liên Hải chỉ còn có thể lấy túi xách từ ghế ngồi phía sau đưa cho con gái “Thang máy bệnh viện chen chúc lắm, có muốn bố đưa vào không?”“Gì thế ạ? Con lớn thế này rồi!!!” Thư Tần mỉm cười nhảy xuống xe, “Hơn nữa chỗ này không thể đỗ xe lâu đâu, cẩn thận bố được tặng một giấy phạt đó!”Cô đóng cửa xe, vừa chạy vừa quay đầu nhìn bố trong xe đang mỉm cười với mình. Nắng sớm mai chiếu lên mái tóc đã điểm bạc của bất chợt ngẩn người, hai năm trước bố cô trông còn rất phong độ, đầu tóc bóng loáng, vậy mà trong năm nay vì chuyện làm ăn của phòng khám không tốt lắm đã khiến dáng vẻ của ông già đi thấy quay trở lại xe, nhoài người trên cửa sổ nở nụ cười ngọt ngào “Bố à… Những gì bố dặn con nhớ hết rồi. Bố yên tâm, con nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!”Thoáng ngây người rồi ông lại cười híp mắt “Cuối tuần nếu không trực thì đừng ở ký túc xá, muốn ăn gì về nhà bố nấu cho mà ăn!”Cô gật đầu ngoan ngoãn, bố cô cuộn chặt nắm tay hô lớn “Fighting!” 33 Cố lênNhững sầu não trong lòng của Thư Tần được quét sạch sành sanh, “Dạo này phong cách của bố thay đổi nhiều lắm rồi đấy. Ở nhà còn có lúc xem cả phim Hàn nữa chứ… Cứ thế này ngay cả con cũng không chịu được…”Chưa chờ bố lên tiếng, cô đã xoay người chạy mất.*Đến thang máy, đúng như bố nói, thang máy có cả trăm lớn là sinh viên và công chức bệnh viện đi làm, cũng có người nhà bệnh nhân. Số lượng người quá lớn, cho dù mười thang máy vẫn không chứa lắm mới chen được lên thang máy, người trước người sau xô lên xô xuống, thật sự không thở nổi, thậm chí cô còn không thể quay trái quay phải tìm mấy người bạn thân trong đám Viện tổng hợp có tổng cộng bốn mươi lăm tầng, phòng phẫu thuật ở tầng hai mươi lăm. Cửa thang máy mở ra rồi đóng lại, từng nhóm người bước ra. Chẳng mấy chốc đã đến nơi, trước cửa hội trường chỉ có ba sinh viên, một nam hai Tần nhận ra bọn họ cũng là sinh viên hệ bảy năm nhưng không cùng một khoa, có biết nhau nhưng không quen thân lắm.“Các thầy đang họp giao ban bên trong!” Nam sinh có thân hình trắng trẻo mập mạp, trông giống chiếc màn thầu vừa lên tiếng là Ngô Mặc. Vừa thấy Thư Tần, ánh mắt anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô không chớp mắt, chủ động mở nữ sinh còn lại lặng lẽ đánh giá Thư cô bạn trông khá giống nam sinh tên là Thịnh Nhất Nam, cao khoảng 1m75, tóc ngắn, mặc áo sơ mi trắng. Vương Giảo Giảo thấp hơn một chút, bình thường ở trong khoa lí la lích lắc, vậy mà hôm nay đứng nép vào Thịnh Nhất Nam như con chim non nép dưới cánh chim Tần nói qua loa với bọn họ vài câu, sau đó tiếp tục im lặng. Sinh viên y khoa có ưu điểm lớn nhất là có tính kiên trì chờ đợi hơn những người người đứng bốn góc tạo thành thế chân vạc. Chờ chưa bao lâu, cánh cửa mở ra, một thanh niên mày rậm mắt to bước ra “Chờ lâu lắm rồi phải không?”Anh ta cũng vừa giao ban xong, bên trong mặc chiếc áo vô trùng màu xanh lục, bên ngoài khoác chiếc áo blouse Tần nhận ra người này chính là Lâm Cảnh Dương - thư ký của khoa, lần trước khi đến chọn chuyên ngành cô có gặp anh ta một Cảnh Dương mỉm cười “Mọi người mang nhiều đồ theo như vậy à? Ngày hôm nay vẫn chưa sắp xếp được tủ cá nhân trống. Như thế này đi, trước tiên anh đưa các em tìm chỗ cất đồ đã nhé!”Anh ta đưa bọn họ đi thay dép, vòng một vòng, rẽ vào hành lang bên trái, vừa đi vừa giải thích “Vốn phải do trưởng khoa nội trú phụ trách giới thiệu với mọi người nhưng sáng nay bác sĩ trưởng ca sáng đang tiến hành một ca ghép gan, còn bác sĩ trưởng ca tối đã về ký túc xá nghỉ ngơi. Do vậy anh sẽ đưa các em đi cho quen với hoàn cảnh trước.”Thịnh Nhất Nam chân dài đi nhanh hơn Ngô Mặc, cô ấy lên tiếng hỏi “Lâm sư huynh, hiện tại ai là trưởng khoa mình ạ?”“Ca sáng là chị Lưu Lâm, mọi người có thể gọi là Lưu sư tỷ, hoặc cô giáo Lưu là được. Còn trưởng ca tối sao… À đúng rồi, trong nhóm mình có ai là sinh viên đang theo chủ nhiệm La không nhỉ?”Thư Tần giơ tay “Có em!”Lâm Cảnh Dương mỉm cười “Vậy thì bác sĩ trưởng ca tối vừa hay là đàn anh của em đó, anh ấy cũng là sinh viên của chủ nhiệm La!”Thư Tần gật gù. Cô đã từng nghe kể về vị sư huynh này, học hơn cô hai khóa, sau khi tốt nghiệp danh tiếng vẫn được lưu truyền trong khoa vì những tố chất xuất sắc của anh. Mấy tháng trước sư huynh này vừa hoàn tất một nghiên cứu tại Mỹ, không ngờ tới lại quay về nước tận lực với vị trí “trưởng ca”.Lâm Cảnh Dương mỉm cười “Công việc của trưởng ca tối khá mệt, các bác sĩ nữ không đảm nhận nổi, từ trước nay đều do bác sĩ nam đảm nhiệm. Năm ngoái trong một đêm trưởng ca tối đã phải chuyển hóa hơn 150 acid amin 4, mắc nguy cơ bị suy tim. Năm nay tình hình cậu ấy tốt hơn được một chút, chỉ có điều “nội tiết mất cân đối”, tính tình cực kỳ nóng nảy, mọi người cố gắng ngoan ngoãn, đừng chọc vào cậu ấy!”4 Các acid amin được xem như là nguyên liệu xây dựng cơ bản của cơ thể. Chúng có vai trò quan trọng như là những chất trung gian trong quá trình chuyển hóa và tổng hợp protein, cũng là những đơn vị cấu trúc cơ bản của protein. Chính vì vậy, mà các acid amin rất cần thiết đối với tất cả mọi họ vừa vặn đi ngang qua cánh cửa đóng chặt, Lâm Cảnh Dương cầm thẻ đang đeo trên cổ quét qua máy, "tích" một cái, cánh cửa mở ra “Mọi người đặt túi xách ở trong này. Ngày mai anh sẽ dặn hộ lý dọn dẹp tủ cá nhân và đưa chìa khóa cho các em.”Mọi người vừa nhấc chân định vào trong, không ngờ ở bên trong có hai người đang tán người đã thay xong quần áo của mình, đang ngồi trên băng ghế dài cúi đầu nghịch điện kia đứng trước tủ quần áo, đứng rất gần cửa ra vào, anh đã cởi chiếc áo vô trùng ra để lộ ra tấm lưng rắn không biết đang nói chuyện gì mà anh cười rất to, nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, tay lười biếng chống hông đang muốn cởi thắt tiếng động, hai người bọn họ sững sờ, trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn đàn ông tầm hơn hai mươi tuổi, rất đẹp trai, đáng tiếc vẻ mặt lại cau có khó chịu, anh nhìn chằm chằm vào Thư Tần, cô nghi ngờ ánh mắt này có thể giết chết nhiên, lúc ấy cô mới ngớ người rời mắt đi, người đàn ông thì cao giọng hỏi “Lâm Cảnh Dương, cậu lên cơn điên à?”Cánh cửa đóng sầm ngay trước mắt bọn này Lâm Cảnh Dương mới chú ý đến tấm bảng viết trên cửa Phòng thay đồ ta xoay đầu, lúng túng nói “Xin lỗi… Lỗi của anh, lo nói chuyện với các em, anh mở nhầm phòng. Ừm, người mới la lối lớn tiếng kia chính là trưởng ca tối của mọi người, Vũ Minh.”Một tiếng sấm nổ rền vang trên đỉnh đầu Thư Tần “…”Vương Giảo Giảo đỏ mặt lè lưỡi, cô ta nghiêng đầu nhìn Thư Tần, giọng điệu đồng cảm pha lẫn hâm mộ “Ái chà chà… Tính cách sư huynh Vũ Minh của cậu đúng là đặc biệt!”~~~ Đôi lời của Queenie_Sk Mình để nguyên sư huynh sư muội không chuyển thành anh/chị, hoặc đàn anh/đàn chị để nghe cho thân thiết và gần gũi nhé. Chuyển ngữ Queenie_SkGiao ban sáng hôm sau, chủ nhiệm La đi công tác, phó chủ nhiệm Chương chủ trì cuộc nhắc đến khóa huấn luyện Gây mê tim, phó trưởng khoa hành chính trước Nhất Viện nằm trong danh sách phúc thẩm ba vị trí đầu ngành, vì việc này mà trên dưới bệnh viện bận bịu suốt nửa năm trời. Bên phía chuyên gia sắp phúc thẩm xong xuôi, khoa hành chính theo thông lệ đến đốc thúc các khoa lâm sàng trình tư khoa những công việc này đều do Lâm Cảnh Dương phụ trách, phó trưởng khoa Liễu vừa xuất hiện thì phó chủ nhiệm Chương liền lập tức gọi Lâm Cảnh Dương qua tiếp đãi, họp giao ban nhanh gọn xong, ông ta cũng đi qua Tần đến phòng trà nước lấy nước nóng, nghe tiếng nói chuyện của phó chủ nhiệm Chương và phó trưởng khoa Liễu ngoài hành chủ nhiệm Chương mời phó trưởng khoa Liễu về phòng của mình, trong lúc trò chuyện có nhắc đến đợt thi đua "Nhân Tài Tuổi Trẻ Dự Bị", ông ta hỏi phó trưởng khoa Liễu về thời gian ra công văn thông báo xét duyệt, phó trưởng khoa Liễu cho biết tháng sau sẽ hoàn Tần nghe được vài câu thì vặn nắp bình đi Lâm Cảnh Dương chỉ ở vị trí thứ tư trong trận đấu bán kết nhưng việc xét duyệt của vòng thứ ba vẫn chưa kết trào thi đua này nhằm mục đích chọn ra một bác sĩ trẻ ưu tú nhất, hơn nữa giải thưởng cũng khá lớn ngoài nhận được quỹ hỗ trợ cho dự án nghiên cứu, viện nghiên cứu M danh tiếng của Mỹ cũng giúp đỡ cho đề tài này, được nằm trong danh sách bầu chọn hàng năm. Điểm mấu chốt nhất chính là sau này hệ thống bệnh viện Phụ Chúc muốn lựa chọn những cán bộ nòng cốt cũng sẽ cân nhắc những thanh niên nằm trong danh sách nhiên phong trào này chỉ tổ chức hai năm một lần, độ tuổi tham dự là cố định, lãnh đạo bệnh viện và cả bên trường đại học đều có quyền lên tiếng, ủy ban Y tế và Sức Khỏe cũng đưa ra ý kiến xem xét, đánh trước trong giai đoạn chung thẩm xuất hiện khá nhiều biến động, ba vị trí đầu không phải đề tài thì tư liệu cá nhân có vấn đề, bệnh viện lập tức đề cử người có thứ tự thấp hơn một chút lên thay chủ nhiệm Chương lại bắt đầu ra sức, đơn giản là muốn tranh thủ tư cách tham dự cho Lâm Cảnh Dương, mặt khác cũng bởi do trong đề tài nghiên cứu cấp quốc gia này có để tên ông ta là người hướng phòng làm việc của phó chủ nhiệm Chương nhanh chóng khép lại, Thư Tần không tiếp tục đứng ở hành lang mà đi thẳng về phòng thay đồ bịu đến giữa trưa, khi ra căn tin ăn cơm, trong đầu Thư Tần vẫn còn miên man suy nghĩ về phẫu thuật lồng ngực sáng nay. Đột nhiên cô nhớ ra ở trong sổ tay của Vũ Minh từng đọc qua một bệnh án tương tự. Vừa ăn xong cô vội vàng đến phòng thay đồ mở sổ ghi chép của anh ra quá trình công tác ở khoa gây mê, Vũ Minh đã tự ghi chép những kinh nghiệm của mình vào quyển sổ thật dày, bao quát tất cả các loại phẫu thuật rất có giá trị tham khảo với cô. Ví dụ thủ thuật gây mê cắt bỏ lá phổi chỉ chiếm một phần nhỏ, nhưng trên thực tế khi bệnh nhân còn mắc thêm các chứng bệnh phức tạp ca phẫu thuật bác sĩ ngoại khoa đang chăm chú cắt bỏ lá phổi, anh đứng một bên tỉ mỉ điều tiết mỗi một lần hô hấp và tim đập của bệnh vài tờ, Thư Tần tìm được ca bệnh nhân 55 tuổi, u nang phổi và mắc chứng động mạch vành, cắt bỏ mầm bệnh vô cùng thuận lợi, đến khi chuẩn bị đóng ngực thì đột nhiên xuất hiện tình trạng tim đập bất sĩ lồng ngực chỉ có thể đứng tại chỗ chịu trách nhiệm cầm máu, công tác cấp cứu còn lại đều do bác sĩ gây mê Vũ Minh thực việc sử dụng thuốc trong lúc cấp cứu đến hàng loạt những biện pháp cấp cứu đều thấy rõ được dòng suy nghĩ mạch lạc và thận trọng của Vũ tim của bệnh nhân nhanh chóng ổn định lại, việc bảo vệ nội tạng được thực hiện đúng lúc, sau khi phẫu thuật, nửa tháng sau bệnh nhân đã được xuất Minh không chỉ ghi chép mọi chỉ số của bệnh nhân từ lúc nhập viện mà còn tìm hiểu kỹ càng tình hình khôi phục của bệnh nhân sau khi xuất viện. Trong sổ có vẽ một bảng số liệu, trên đó ghi các chỉ tiêu sinh hóa của bệnh nhân sau ba tháng, ví dụ như chức năng của phổi, gan, thận, và cơ tổng kết cuối cùng của ca bệnh, Thư Tần biết ngay tại thời điểm tim đập thất thường cũng nhờ Vũ Minh kịp thời đảo ngược tình thế. Thế nhưng đa số người nhà bệnh nhân chỉ nhớ đến tên bác sĩ đã thực hiện ca phẫu thuật, ít ai biết được một bác sĩ gây mê như Vũ Minh đã làm những lúc Thịnh Nhất Nam đi đến, thấy Thư Tần đang đờ người ở đó, cô ấy đi tới liếc nhìn “Ơ, đây là sổ ghi chép của trưởng khoa Vũ sao?”Vũ Minh đưa cho cô quá nhiều sổ ghi chép, ở ký túc xá Thịnh Nhất Nam đã từng trông thấy. Thư Tần gật đầu “Ừ!”Lật xem đến đâu, cô càng phục Vũ Minh đến đó. Mỗi khi cô tưởng chừng mình đã gặm thấu đáo một nghiệp vụ nào đó thì anh lại có thể cho cô biết được ẩn sau đó còn vô số thứ phải khai Nhất Nam “Lần trước đã định hỏi vụ này rồi. Đợi cậu xem xong có thể cho tớ và Ngô Mặc mượn sổ ghi chép của sư huynh không? Tớ đảm bảo không làm bẩn, cũng tuyệt đối không truyền ra ngoài.”Thư Tần suy nghĩ, nếu là trước đây cô có thể lén cho họ đọc, nhưng hiện tại ít ra cô phải hỏi ý kiến Vũ Minh bận nên cô nhắn tin cho anh."Anh đang bận sao?"Chờ một lúc không thấy anh nhắn đồng hồ thấy không còn sớm, cô không thể để Thịnh Nhất Nam chờ quá lâu, “Lát tớ hỏi sư huynh đã nhé!”Thịnh Nhất Nam tỏ ý đã hiểu. Sổ ghi chép của Vũ Minh có thể liên quan đến số liệu nghiên cứu khoa học, không thể tùy tiện tiết lộ ra người vừa đóng tủ quần áo, di động của Thư Tần vang lên âm báo, Vũ Minh nhắn tin trả lời."Không bận lắm nhưng không tiện nghe điện thoại. Em ăn cơm chưa?""Em ăn rồi!"Cô đứng trước tủ quần áo gửi tin nhắn. Cô biết mười một giờ máy bay mới hạ cánh, có lẽ giờ này bên cạnh anh đều là các chuyên gia "Anh thì sao?""Ăn món đặc sản của vùng này."Thư Tần chợt tưởng tượng dáng vẻ của anh khi nhắn tin, cô nhìn màn hình chợt mỉm cười, gửi cho anh biểu tượng cảm xúc "Nhất định phải ăn thật ngon".Chưa đợi Vũ Minh trả lời lại, sợ làm lỡ công việc của anh nên cô nhắn tiếp "Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc muốn mượn sổ ghi chép của anh."Trong sổ của anh phần lớn đều nằm trong nội dung bài giảng, vốn là những tư liệu công khai dạy học của khoa, bình thường được đem ra giảng dạy, cho dù có truyền ra ngoài cũng không vấn đề. Anh lập tức nhắn lại "Được, đừng cho họ mang về ký túc xá. Xem ngay tại khoa.""Được, em sẽ dặn bọn họ."Thêm một biểu tượng cảm xúc mỉm bên kia vẫn là tín hiệu đang soạn tin nhắn, tựa như anh đang suy nghĩ điều gì một lúc lâu không thấy anh nhắn lại nên cô và Thịnh Nhất Nam chuẩn bị ra khỏi phòng, rốt cuộc tin nhắn được gửi biểu tượng cảm xúc thỏ trắng ôm là lần đầu tiên anh nhắn tin kiểu này cho cô. Cô suýt nữa bật cười thành tiếng, vừa nhìn là biết đây là đống biểu tượng cảm xúc cô gửi cho anh đợt trước, chắc khó khăn lắm anh mới chọn ra nhắn tin trả lời bằng biểu tượng cảm xúc bé gái cười híp mắt vuốt đầu thỏ một lúc chưa thấy tin nhắn trả lời, cô đoán có lẽ anh bận rồi nên cất điện thoại, kéo cửa ra ngoài.*Tỉnh nhiệm Ngô và các bác sĩ lâm sàng đang thảo luận, Vũ Minh mở bên ngoài có vẻ anh rất chăm chú nhưng tâm trí đều đặt vào chiếc di động trong túi quần, khi Thư Tần nhắn tin anh lại lôi ra nhìn nhiệm La và chủ nhiệm Ngô nói với viện trưởng “Khoa gây mê của quý viện thành lập thêm phòng điều trị đau là một hướng suy nghĩ rất tốt. Tuy nhiên vừa rồi chúng tôi có nghe chủ nhiệm Trương của khoa gây mê đề cập, chúng tôi cảm thấy các phương tiện phần cứng cũng như mức độ kỹ thuật của quý viện có thể tiến hành cho hoàn thiện hơn. Bác sĩ Vũ Minh ở bệnh viện chúng tôi cũng đang làm nghiên cứu về vấn đề những cơn đau trong ung thư, cậu ấy đã chuẩn bị một số bài báo cáo. Đợi khi chúng tôi tham quan xong khu phẫu thuật và khu điều trị đau tạm thời, chúng tôi sẽ căn cứ vào tình hình hiện tại của quý viện để điều chỉnh một chút về chương trình giao lưu học thuật sắp tới.”Chủ nhiệm khoa Gây mê họ Trương, còn khá trẻ, nghe xong những lời này lập tức nhiệt tình bắt tay Vũ Minh “Ngưỡng mộ danh tiếng của bác sĩ Vũ đã lâu.”Vũ Minh đành phải buông điện thoại di động xuống “Chào chủ nhiệm Trương!”Trò chuyện thêm một hai câu, chủ nhiệm Trương trở lại ghế nhắn đến, Vũ Minh cúi đầu nhìn, đáy mắt anh lập tức lộ ý cười, hình như Thư Tần rất thích gửi biểu tượng cảm xúc hình ảnh. Anh ngẫm nghĩ một chút, định lục tìm một biểu tượng cảm xúc "Anh thích em" gửi cho lúc này Thích Mạn nhận tách trà từ một vị giáo sư đưa tới, cô ta đặt xuống trước mặt Vũ Minh “Bác sĩ Vũ, mời uống trà.”Vũ Minh vẫn còn nhìn màn hình, thuận miệng trả lời “Cảm ơn!”Viện trưởng của phía bên kia lên tiếng “Lịch trình của chúng ta mấy ngày hôm nay đại khái là như vậy. Chủ nhiệm La, chủ nhiệm Ngô và các vị chuyên gia, để nâng cao năng lực khám chữa bệnh đã không ngần ngại đường xá ngàn dặm xa xôi đến bệnh viện của chúng tôi tiến hành chỉ đạo, tôi thay mặt quan chức địa phương tỉnh X cùng các nhân viên, các bệnh nhân xin gửi lời cám ơn sâu sắc.”Mọi người bắt tay nhau, lần lượt ra ngoài. Tỉnh X lạc hậu, phương tiện kỹ thuật của bệnh viện vẫn khá cũ kỹ, thang máy chỉ có hai cái, lại là giờ cao điểm, đợi một lúc lâu vẫn chưa có thang máy, viện trưởng cười nói “Chiều nay sau khi xong việc chúng tôi mời mọi người ăn cơm. Nếu các vị chuyên gia có hứng thú với chợ đêm gần đây thì chúng tôi sẽ đưa các vị đi tham quan. Ở đó còn có thể xem kịch, có bán đồ ăn vặt và các đặc sản địa phương. Có nhiều khi người ta nói lừa gạt du khách nhưng thực tế phần lớn các cửa hàng đều bán những đặc sản rất tốt.”Một người phụ trách khác cười nói “Mọi người đã có chúng tôi chống lưng thì không sợ bọn họ hét giá. Các vị giáo sư bác sĩ hiếm khi nào được đến tỉnh X chúng tôi, coi như ra ngoài một chuyến giải sầu.”Có một nữ bác sĩ trung niên khéo léo từ chối “Hôm nay ngồi máy bay lâu như vậy nên hơi mệt. Buổi tối tôi muốn nghỉ sớm một chút. Nếu không ngày mai chúng ta đi cũng được.”Chủ nhiệm La cũng mỉm cười “Tôi còn phải sắp xếp tư liệu, cứ để đám thanh niên ra ngoài chơi thôi!”Mấy vị chủ nhiệm lớn tuổi đều muốn về thẳng khách sạn nghỉ khi thương lượng, người phụ trách chiêu đãi phía bên kia “Vậy bác sĩ Vũ, bác sĩ Lưu và bác sĩ Thích, bọn tôi sẽ sắp xếp xe đến khách sạn đón các vị.”Thích Mạn quay sang nói với giáo viên hướng dẫn của mình “Cô Uông, em nghe nói chợ đêm ở đây rất nổi tiếng, hơn nữa không phải cô muốn mua chút đồ lưu niệm cho con gái sao ạ? Tối đừng ở khách sạn, theo bọn em đi dạo một vòng nhé."Giáo sư Uông suy nghĩ một chút, vui vẻ đồng ý “Cũng được, đến lúc đó nhờ em chọn giúp cô một món!”Người kia lại quay sang Vũ Minh “Còn bác sĩ Vũ thì sao ạ?”Vũ Minh “À, cám ơn. Mọi người cứ đi chơi, tôi còn có việc muốn bàn bạc với chủ nhiệm La.” Chuyển ngữ Queenie_SkThư Tần ngẫm nghĩ một lát, cô sợ lát nữa khi Vũ Minh thấy tận mắt vẫn không hài lòng nên nhân lúc anh còn chưa đến cô nhờ nhân viên lấy tất cả mẫu áo ở trong cửa hàng ra thương lượng với nhân viên xem có thể mang những mẫu mới đến luôn được không thì chợt thấy ánh mắt của cô ta sáng hẳn lên, hỏi Thư Tần “Người đó có phải sư huynh của chị không?”Thư Tần xoay đầu nhìn, còn không phải… Đại vương đến rồi?!!Anh mặc quần tây áo sơ mi, cổ áo không cài khuy đầu, tay áo cũng không kéo xuống, bộ dạng rất thoải mái. Có lẽ trong bệnh viện vẫn còn việc nên anh vừa đi vừa nghe điện Vũ Minh nói điện thoại xong, cô lên tiếng “Áo ở đây hết rồi, sư huynh xem thử xem thích mẫu nào.”Vũ Minh đút tay vào túi quần “Nhìn đỡ hơn trên ảnh.”“Bên này cũng có nhưng thật ra kiểu dáng không khác mấy, chỉ khác hoa văn và màu sắc.”“Còn nữa không?”“Còn!” Cô đưa anh vào bên quan sát cô “Cô bận à?”“Em có hẹn đi xem phim!” Sắp trễ không lên tiếng, lát sau mới hỏi “Phim gì?”Cô nói tên phim.“Nội dung là gì?”“Cũng không biết nhưng Thịnh Nhất Nam khen hay lắm!” Cô nhìn đồng hồ, thật sự sắp không kịp hỏi lại “Thịnh Nhất Nam?”“Vâng! Sư huynh nhìn mấy mẫu này đi!” Nếu còn chưa chọn được cô chỉ còn cách dời sang suất chiếu sau.“Hẹn lúc mấy giờ?”Cô hít một hơi thật sâu “Vốn là hai giờ, nhưng bây giờ phải chuyển lên ba giờ!”“Ở đâu?”“?”“Tôi đưa cô qua đó!”Đúng lúc nhân viên cầm mẫu mới đến, anh đưa tay chỉ bừa “Mấy áo này đi!”Dứt lời anh lấy ví muốn trả cũ còn chưa xong, nợ mới lại đến??? Thư Tần đưa tay ngăn anh lại, nhanh tay mở WeChat “Sư huynh quên rồi sao, em đã nói để em thanh toán.” Nếu không trả số tiền kia lại cho anh, cô chắc chắn mình sắp nổi điên đưa thẻ cho nhân viên cửa hàng “Quay về chuyển lại cho tôi là được!”Quay về chuyển??? Thư Tần vội nói với cô nhân viên “Phiền chị quét WeChat của em!”Cô ta nhìn Vũ Minh rồi cuối cùng cũng cầm lấy thẻ của anh, may là máy quẹt thẻ của cửa hàng gặp trục trặc nên Thư Tần có thể thuận lợi thanh toán bằng khỏi cửa hàng cô cực kỳ thỏa mãn, thở phào một hơi rồi cùng anh đi vào thang đường không kẹt xe nên chưa đến ba giờ đã đến Hoa dừng xe ở ven đường, hỏi “Nói cô học đặt nội khí quản gây mê toàn phần, cô có học không?”Cô vừa mở cửa xe, chợt quay lại nhìn anh đầy thắc mắc “Có ạ, buổi sáng em mới ôn tập!”Anh liếc ra phía ngoài cửa sổ xe, cô nhìn theo tầm mắt anh trông thấy Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc đang cầm trà sữa từ trong khu thương mại đi ra, hai người nói cười vui vẻ, không nhìn về phía này.“Cuối tuần bớt chơi lại, ở nhà đọc thêm sách đi!” Nói xong anh lái xe chạy nhật, Thư Tần nhớ lời của Vũ Minh vẫn cảm thấy kỳ lạ. Không phải cô không nhớ đến kỳ kiểm tra thao tác nhưng tháng này bên khoa đã kiểm tra một lần, dựa theo thông lệ phải tháng sau mới đi nghĩ lại, sợ thứ hai anh nghiệm thu nên cô gặm toàn bộ sách về gây mê toàn phần, chiều nhờ bố chở đến Nhất Viện, một mình ở trong phòng học nhỏ luyện tập với mô hình hơn mười xong cô ra phòng đọc sách tìm Vũ Minh để anh "nghiệm thu” nhưng anh không ở đó, có lẽ qua khoa Điều trị đau. Qua đó lại phiền phức nên cô về trước.*Sáng thứ hai, sau khi họp giao ban xong, Vương Giảo Giảo đuổi theo Vũ Minh, mỉm cười “Hôm nay trưởng khoa Vũ không sai em đi gây tê tủy sống!”Mọi người đang chuẩn bị vào khu phẫu thuật nên khó tránh khỏi nhìn về phía bọn Minh ngẩn ra, nhìn lịch làm việc “Hôm nay tôi sai Quách Hiểu Ba qua đó, cậu ấy đã làm gây mê toàn phần hai tháng rồi.”Vương Giảo Giảo chớp mắt “Thế nhưng em mới thao tác được hai ngày, vẫn chưa thành thạo. Nếu quay về gây mê toàn phần ngay, em sợ mình còn chưa kịp bắt được yếu điểm trong gây tê tủy sống. Trưởng khoa Vũ, anh xem thử trong tuần này có thể cho em gây tê tủy sống mấy ngày được không, để em quen tay hơn.”Vũ Minh nhìn cô ta “Thế này đi, sinh viên muốn thực hành gây tê tủy sống rất nhiều, tôi chỉ có thể căn cứ vào chương trình học của các cô cậu để sắp xếp. Một ngày có quá nhiều ca phẫu thuật, tôi không thể nhớ rõ được ai đang học cái gì. Nếu như cô muốn học, tuần này tôi sẽ xem lại.”Hiếm thấy khi nào Vũ Minh lại dễ dãi như vậy, Vương Giảo Giảo không giấu được sung sướng “Được, vậy em nhờ trưởng khoa Vũ ạ!”Vốn còn muốn xin WeChat của anh nhưng đáng tiếc Vũ Minh nói xong là đi, Vương Giảo Giảo đành phải cất điện thoại vào Tần đến phòng 45 chuẩn bị làm gây mê toàn phần, Vũ Minh có công việc nên không vào khu phẫu thuật. Buổi sáng cô cùng giáo sư Trần làm phẫu thuật xuất huyết dạ chốc lát đã đến trưa, giáo sư Ngô đảm nhiệm quản lý hệ bảy năm bỗng nhiên đi vào gọi cô “Thư Tần, ra đây một lát!”Chờ cô đi ra, giáo sư Ngô cầm danh sách, hỏi “Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc ở phòng phẫu thuật nào?”“Phòng 30 và 18 ạ!”Cả bốn người đều bị gọi ra, giáo sư Ngô dẫn họ xuống tầng “Tập hợp tại hội trường!”Mọi người nhận ra được chuyện gì, tất cả đều ngạc nào lại thi sao???Tất cả mang theo tâm trạng thấp thỏm như thế đến hội trường, vừa bước vào chợt trông thấy chủ nhiệm La và phó chủ nhiệm Chương đang mỉm cười trò sư Cố và giáo sư Phan ngồi ở hai bên, ngoài ra còn mấy vị bác sĩ cấp cao đang ngồi ở hàng ghế dài phía mặt mỗi người đều có một tờ giấy và cây bút, ở giữa đặt một cái bàn và mô hình bên trên.“Mẹ ơi! Đúng là thi chắc rồi.”Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc nhìn nhau, sao khoa này hoạt động không theo bài bản vậy?!!!Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn, adrenaline 1 của cả bốn người sản sinh như bão táp, hai chân nhũn ra, đờ người trước cửa thật lâu vẫn chưa bước vào.1 Adrenaline là hormone được tạo ra từ tuyến thượng thận còn được gọi là hormone “chiến đấu hoặc bỏ chạy” vì nó được sản sinh ra để đáp ứng với các tình huống căng thẳng nghiêm trọng hoặc đe dọa. Các biểu hiện có thể tương tự như triệu chứng của các cơn hoảng loạn, bao gồm mạch nhanh hoặc tim đập mạnh, tăng hoạt động hô hấp hoặc chóng thêm cách kiểm soát tình trạng Andrenaline tăng vọt tại đây nhiệm La nhìn đồng hồ “Các em đừng đứng ở đó nữa, vào đi, chiều thầy còn phải ra ngoài, không có nhiều thời gian. Đừng quá lo lắng, giáo sư Cố và giáo sư Phan sẽ nói sơ về quy trình kiểm tra.”Giáo sư Cố lên tiếng “Mỗi người có năm phút, thao tác đặt nội khí quản gây mê toàn phần chiếm tám mươi điểm, điểm lý thuyết là hai mươi điểm. Điểm kỳ này sẽ tính vào kỳ thi thao tác của tháng sau.”Kiểm tra đặt nội khí quản gây mê toàn phần? Cả Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam thở phào nhẹ ngày qua bọn họ đều ở khu phẫu thuật gây mê toàn phần, đối với kỹ thuật đặt nội khí quản có thể nắm được cơ Tần nhanh chóng nhớ lại những điểm quan trọng trong thao tác, tâm trạng cũng bớt căng sư Phan quét mắt về phía bốn người, “Tại sao lại tổ chức kiểm tra sớm hơn chắc các cô cậu cũng biết. Nếu để các cô cậu biết được ngày kiểm tra cố định sẽ khiến cô cậu có tâm trạng nước đến chân mới nhảy. Đây là thói quen xấu, đang còn học lâm sàng phải bỏ ngay ý nghĩ này. Nếu như chỉ là ứng phó cuộc thi thì căn bản sẽ không nắm vững.”Giáo sư Ngô gọi “Người đầu tiên, Thư Tần!”Thư Tần tiến lên mô hình, bắt đầu kiểm kê dụng cụ rồi đến kỹ thuật đánh giá, từ cố định ống dẫn cho đến kiểm tra phổi, các động tác đều đúng quy phạm và thông thạo, ở cả ba mô hình đều đặt ống một lần là thành sư Cố đặt câu hỏi “Nếu như gây mê toàn phần cho trẻ em xuất hiện tình trạng phù nề thanh đới, bình thường sau khi rút ống sẽ bắt đầu xuất hiện và bệnh lý biểu hiện thế nào?”Thư Tần “Khoảng ba mươi phút sau. Tuy nhiên trạng thái khó thở sẽ xuất hiện ngay khi rút ống. Biểu hiện ban đầu là thở khò khè, sau đó từ từ tăng dần. Bác sĩ gây mê trước khi rút ống cần dùng ống nghe kiểm tra sơ bộ, cần phải ưu tiên kiểm tra thật kỹ với các bệnh nhi.”Giáo sư Phan “Nói sơ về sự chi phối dây thần kinh giao cảm với khí quản.”Thư Tần “Dây thần kinh phế vị chi phối hầu kết và khí quản.” 22 Dây số 10 - dây thần kinh phế vị - là dây thực vật phó giao cảm lớn nhất của cơ thể, chi phối vận động, cảm giác hầu hết các phủ tạng ở ngực và ổ bụng tim, phổi, tiêu hóa, tiết niệu, sinh dục. Thoát qua hộp sọ, cặp dây số 10 xuống cổ, ngực và bụng. Đến ngực, chúng tách ra 2 nhánh quặt ngược lên vận động dây thanh âm. Khi bị tổn thương dây số 10, bệnh nhân hay bị sặc thức ăn lỏng, nghẹn thức ăn đặc, liệt dây quặt ngược sẽ nói giọng khàn. Nguyên nhân tổn thương có thể do các phẫu thuật vùng cổ, ngực, do khối u trung liên tục mười câu Thư Tần đều trả lời vị giáo sư cúi đầu chấm điểm. Chủ nhiệm La nhấp ngụm trà, trong mắt chất chứa niềm vui và sự khen thứ hai là Vương Giảo Giảo, thao tác đúng quy phạm nhưng ba lần đặt chỉ thành công hai lần, trả lời lý thuyết sai bốn mặt phó chủ nhiệm Chương rõ ràng xấu hơn theo đến Ngô Mặc và Thịnh Nhất Nam, cả hai người đều đặt ống thành công một quả có ngay tại chỗ, Thư Tần thao tác và lý thuyết vững, xếp vị trí thứ nhất. Khi kiểm kê đồ dùng Ngô Mặc quên mất nút chèn miệng nên trừ một điểm, lý thuyết bị trừ hai điểm, đứng thứ hai. Thịnh Nhất Nam cũng bị trừ ba điểm, đứng thứ Giảo Giảo đứng thứ ngoài, Ngô Mặc lau mồ hôi “Coi như không đứng cuối. Khoảng thời gian này ngày nào cũng nội soi phụ khoa, hôm nào kết thúc cũng làm gần mười ca gây mê toàn phần. Đang cảm thấy xoay quá nhanh, có hơi mệt nhưng tính ra biến đổi về lượng cũng làm biến đổi về chất.”Thịnh Nhất Nam trợn tròn mắt kêu rên “Mệt chết mất, một cuộc thi tiêu tốn biết bao năng lượng như chạy marathon vậy! Chân tớ vẫn còn mềm nhũn đây này! Không được không được, trưa nay phải ăn mấy cánh gà và thịt kho tàu để bổ sung năng lượng!”Buổi chiều Thư Tần tiếp tục ở phòng 45, ca phẫu thuật cấp cứu cùng ngày không nhiều lắm, mới sáu giờ đã kết thúc. Xong xuôi cô đẩy bệnh nhân về phòng hậu phẫu, sau đó quay lại dọn dẹp mấy máy theo sĩ Lưu đang chuẩn bị ra căn tin ăn cơm, bắt gặp được cô cẩn thận như vậy. Anh ta đi cùng Thư Tần, bắt chuyện “Lần nào cũng tưởng em đi rồi nhưng đều thấy em quay lại dọn dẹp. Em và Vũ sư huynh của em không giống nhau lắm, cậu ấy không được kiên trì như em nhưng cậu ấy làm việc rất liều mạng. Bên này phòng phẫu thuật vừa trống là cậu ấy lại chạy ngay sang những phòng khác, xong khu này lại tiếp tục bên phẫu thuật cấp cứu. Ngày nào cũng ở phòng thủ thuật 12 tiếng rồi hôm sau lại là người đến sớm nhất. Anh làm nhiều năm như vậy nhưng chưa từng gặp sinh viên nào như thế!”Chẳng trách nghiệp vụ của anh vững như vậy, một lát sau đã đến căn tin, hai người gọi thức ăn rồi tìm bàn trống, cùng nhau tiếp tục nói chuyện bên cạnh có người lên tiếng “Cô ta ấy à… cả buổi tối ra ngoài chơi với mấy bác sĩ nam là bình thường mà. Trong nhà bố mẹ không có bản lĩnh nhưng dã tâm không nhỏ, một lòng muốn con mình được ở lại nên đành phải đi theo đường tắt thôi!”Thư Tần ngẩng đầu nhìn, là Vương Giảo Giảo Giảo ngồi cạnh mấy nghiên cứu sinh khác, khoa chính quy có mà khoa hành chính cũng có, vô tình chạm phải ánh mắt của cô, bọn họ vội cúi đầu ăn sang bàn bên cạnh, đó là hai bác sĩ cùng đi karaoke với cô hôm đó, hai người này khá thân với Vũ Minh, bọn họ dĩ nhiên nghe được câu nói này, tò mò nhìn sang phía Vương Giảo Giảo Giảo cúi đầu thổi Tần buông đũa, chống tay lên bàn muốn đứng sĩ Lưu quay đầu nhìn cũng hiểu chuyện gì, vội ngăn Thư Tần “Bây giờ xung quanh đều là thầy cô giáo và các bạn học. Mặc kệ ai đúng ai sai, chỉ cần em và cô ta nảy sinh tranh chấp thì sẽ lập tức ảnh hưởng không nhỏ đến em. Chúng ta làm cùng nhau ở phòng 45 hơn nửa tháng, tính của em thế nào bọn anh không biết sao. Tuyệt đối không được kích động, nhớ kỹ câu nói “Thanh giả tự thanh” 3.”3 Thanh giả tự thanh ý nghĩa là tự bản chất của người ngay thẳng, trong sạch, thanh tao, cho dù bị nói xấu vu oan họ vẫn không thanh minh và rồi sự thật sẽ được phơi Tần bình tĩnh lại, mỉm cười rồi cầm đũa ăn cơm “Bác sĩ nói đúng ạ!”*Vương Giảo Giảo ăn cơm xong đi ra lập tức gặp được phó chủ nhiệm Chương, ông ta vừa công tác trở trông thấy thầy hướng dẫn của mình, vành mắt cô ta đỏ ửng lên “Phó chủ nhiệm Chương, cuộc thi hôm nay thật sự không công bằng. Tình huống thế nào thầy cũng nhìn được, hai ngày liên tục trưởng khoa Vũ sai em đi gây tê tủy sống. Căn bản em không có thời gian ôn tập gây mê toàn phần. Nếu như thế mà em xếp cuối cùng, em thật sự không phục.”Phó chủ nhiệm Chương dừng lại nhìn cô ta “Vì tình huống này mà chiều nay Lâm sư huynh của em đã phải in lịch làm việc hai tuần ra kiểm tra. Không sai, tuần trước trưởng khoa Vũ sai em hai ngày qua gây tê tủy sống, nhưng người đầu tiên cậu ấy sai đi chính là sư muội của cậu ấy. Sau này chính em đòi gây tê tủy sống mới cho em đi, việc này rất nhiều người biết.”Vương Giảo Giảo chực khóc “Nhưng cũng không được sai em đi gây tê tủy sống hai ngày liên tục chứ!”Phó chủ nhiệm Chương cười mỉa “Sáng hôm nay không phải cậu ấy sai em qua gây mê toàn phần sao? Kết quả trước mặt mọi người chính em xin cậu ấy qua gây tê tủy sống. Em nói cậu ấy thiên vị sư muội của mình. Thế nhưng tự em nhìn lịch công tác đi, Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc đều làm gây mê toàn phần. Nhắc tới thiên vị thì Thịnh Nhất Nam và Ngô Mặc có cơ hội luyện tập còn nhiều hơn Thư Tần.”Vương Giảo Giảo cắn môi không nói lời chủ nhiệm Chương lạnh nhạt “Vương Giảo Giảo, tôi biết bố mẹ của em. Từ lúc em vào khoa bọn họ đã gửi gắm người thầy này, nhờ tôi để ý nhiều đến em. Thế nhưng vấn đề ở chỗ chính bản thân em cũng phải cố gắng. Kiến thức cơ bản của em không vững nhưng em lại đứng núi này trông núi nọ. Như chuyện hôm nay chẳng hạn, thi lại 100 lần thì sao, em vẫn là người đứng cuối cùng. Ngày hôm nay thầy nói chuyện với em nếu em không đặt tâm tư mình đúng chỗ thì không ai có thể nâng cao được thành tích của em. Học liên thông? Đừng mơ tưởng!”Dứt lời ông ta chắp hai tay ra phía sau về lại văn phòng. Từ khi Vương Giảo Giảo vào bệnh viện đến nay chưa từng bị chủ nhiệm phê bình nặng như thế lần nào, tức phát run, còn bực hơn lúc bị nêu tên đứng cuối cùng, cô ta đứng bất động, một lúc lâu sau mới chậm chạp bước đi.*Ăn cơm xong đi ra, Thư Tần gặp được mấy người ngồi cùng bàn với Vương Giảo Giảo vừa nãy. Cô thản nhiên nhưng vẫn cảm thấy chán đến bảy giờ, tạm thời chưa cần qua khoa Điều trị đau. Cô im lặng một lúc, đột nhiên nhớ đến lần Thịnh Nhất Nam dắt bọn họ lên sân thượng, hay là cô qua đó hóng gió cho yên tĩnh một như thế, theo bản năng cô ấn nút lên tầng cao cao nhất là khoa chỉnh hình, đi xuyên qua hành lang, lên một tầng nữa là đến sân vạng, bầu trời xanh trong điểm thêm tia vàng óng của ráng chiều, đứng ở đây phóng tầm mắt nhìn ra phía xa xăm là bầu trời rộng lớn vô bờ. Cô hít một hơi thật sâu, lồng ngực thấy dễ chịu hơn rất nhớ bố mình thường nói “Chỉ khi nào có tầm nhìn cao thì mới có thể trông thấy được sự vật xa và cao ở phía trước.” Đứng ở nơi này được ánh hoàng hôn bao bọc, cảm nhận này cực kỳ rõ tĩnh một lúc, cảm giác bực tức của cô tan đi ít định quay về thì điện thoại của cô vang lên, là Vũ chưa đến giờ qua khoa Điều trị đau, nhưng cô vẫn nghe máy ngay “Sư huynh!”“Cô đang ở đâu?”“Em vừa ăn xong, đang nghỉ ngơi một lát. Sư huynh đã đến khoa Điều trị đau rồi ạ?”Có lẽ anh nghe được tiếng gió, “Cô đang ở sân thượng à?” Chuyển ngữ Queenie_SkTrong phòng vốn ồn ào không tả được thì bỗng chốc trở nên yên tĩnh hẳn, có mấy người còn tưởng mình nghe lầm, đồng loạt nhìn về phía Vũ Minh, đĩa trái cây trong tay chủ nhiệm Ngô suýt rơi xuống đất, còn giáo sư Trần há hốc miệng thành hình chữ im lặng một cách kỳ quái qua đi, cuối cùng cũng có một nam bác sĩ có thể nhặt được cằm của mình, lập tức lên tiếng “Vũ Minh, không phải cậu nói đùa chứ, làm sao đột nhiên lại xuất hiện bạn gái?”Cố Phi Vũ vừa uống rượu vừa nở nụ cười nham hiểm “Bạn gái cậu ấy có thể không phải từ trên trời rơi xuống đâu!”Trong phòng khách lập tức xôn xao “Vũ Minh, mau cho bọn này xem ảnh bạn gái của cậu, trong viện của chúng ta hay công tác ở đơn vị khác thế?”“Khẳng định làm ở đơn vị khác, nếu như ở bệnh viện chúng ta thì mọi người biết từ lâu rồi!”“Tên nhóc kia đừng đùa nữa, mau chóng nói tên bạn gái cậu đi, nếu không bọn này đều xem như cậu nói lung tung!”Vũ Minh giả vờ vô tình nhìn sang Thư Tần, khuôn mặt cô ửng đỏ, cắm cúi ăn thức ăn, biểu hiện khá ngại ngùng lại có phần chờ mong, tưởng chừng như đang mong ngóng điều gì dĩ anh không lo lắng, yết hầu chợt nghẹn ngay cổ họng. Quan sát vẻ mặt của Thư Tần thì hình như cô không phản đối khi thông báo việc này với mọi người, nhưng nhớ lại mấy lần tranh cãi trước đó anh lại có cảm giác không chắc chắn. Anh đưa mắt nhìn về nhóm người bên kia, trong khoa ai nấy đều nhìn anh đầy tò mò, Lâm Cảnh Dương cũng nằm trong số này tuy rằng chẳng giấu được bao lâu nhưng nếu chưa được cô thông qua anh không biết được phản ứng của cô sẽ thế đặt lon nước về lại bàn trà “Bạn gái của tôi hay xấu hổ. Để tôi hỏi ý kiến cô ấy một chút, nếu như cô ấy đồng ý, hai ngày nữa tôi và cô ấy mời mọi người ăn cơm coi như ra mắt, cơm hộp căn tin nhé!”“Mẹ kiếp!” Vài bác sĩ lớn tiếng, “Là thật sao, cậu có bạn gái lúc nào? Làm sao lại qua mặt bọn tôi được chứ? Có hình không, mau cho bọn tôi xem, khẳng định là người đẹp!”Qua đêm hôm trước, Trâu Mậu cũng biết chuyện Vũ Minh theo đuổi Thư Tần, anh ta là người thông minh, chỉ cần nghe Vũ Minh nói rồi quan sát sắc mặt của Thư Tần, nụ cười anh ta cứng đờ trên môi “Vì vậy, coi như anh không còn cơ hội ư?”Tim Thư Tần chạy lên tới cổ họng, đợi mãi vẫn chưa thấy Vũ Minh nói câu kia, trong lòng hơi thất vọng, nhưng ngẫm lại cũng đúng, còn cảm thấy mừng vì anh không nói ra trước mặt giáo sư và các bạn học như vậy. Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng biết xấu hổ đến mức nào. Cô ngồi ở đây, tâm trạng mâu thuẫn đan xen ngẩng đầu nhìn Trâu Mậu “Vâng!”Trâu Mậu cực kỳ phong độ “Vậy thì…”Anh ta bỏ đĩa trái cây xuống, cân nhắc từ ngữ một chút rồi đẩy gọng kính “Đành chúc mừng hai người thôi!”Ở bên kia vẫn còn đang ầm ĩ.“Nếu thật sự có bạn gái thì một bữa ở căn tin làm sao được chứ? Vũ Minh, cậu luôn luôn hào phóng vậy mà lần này đột nhiên lại hẹp hòi thế à? Theo tôi thấy thì không ổn chút nào!”Giáo sư Trần cười phá lên “Xem các cậu kìa, nhìn thôi là biết chưa từng có mảnh tình vắt vai. Chưa có bạn gái, một mình muốn tiêu xài bao nhiêu không được, có bạn gái rồi sẽ lập tức có người quản lý. Vũ Minh, chị còn đang không tin được chuyện cậu có bạn gái, nhưng lần này chị tin rồi.”Cố Phi Vũ cầm micro, nói vọng ra “Tại sao không ai hát vậy, đừng thảo luận chuyện Vũ Minh nữa… Mau qua đây, cánh đàn ông độc thân nên hát bài “Nét đặc sắc của một người”.” 11 Bài gốc 一个人的精彩 do ca sĩ Tiêu Á Hiên – Elva Hsiao trình như thế đến gần chín giờ, phần lớn không ai ở gần đây, hôm sau lại là thứ hai, ai cũng phải dậy sớm nên mau chóng tan Tần, Cố Phi Vũ và Chu Văn cùng nhau ra ngoài, vừa rồi Cố Phi Vũ uống mấy chai bia, Chu Văn còn phải về lại bệnh viện, hai người đều không thể lái xe. Cân nhắc một lúc, Cố Phi Vũ muốn âm thầm chúc mừng việc Vũ Minh có bạn gái nên nhờ người lái xe hộ, còn kéo Chu Văn về nhà Vũ Minh muốn ngăn cản cũng không được, nhìn đồng hồ thấy đã muộn, đương nhiên Thư Tần sẽ không chịu cùng anh về nhà để thay ga trải giường… Tuy nhiên nếu có cả Cố Phi Vũ và Chu Văn, có thể cô sẽ bớt băn khoăn mọi người tản đi, khi lên xe anh hỏi cô “Cố Phi Vũ và chị Văn muốn qua nhà anh, em có muốn qua chơi không?”Thư Tần nhìn đồng hồ, mặc dù mới chín giờ nhưng dù sao cũng đã tối, cô hơi do dự, chưa đồng ý Minh quan sát vẻ mặt cô “Lát nữa anh đưa em về nhà!”Cố Phi Vũ đứng ở đầu bên kia “Vũ Minh, bọn tớ lên xe trước đây.”Thư Tần nhìn khuôn mặt Vũ Minh, anh mở cửa xe nhìn thẳng vào mắt cô, rõ ràng đang chờ câu trả lời của cô. Cô nhớ bình thường anh chỉ ở một mình, ban ngày đã nhắc đi nhắc lại chuyện thay ga trải giường, trong lòng vừa buồn cười vừa đau lòng “Được rồi!”Đến dưới nhà, Vũ Minh đỗ xe xong xuôi, đúng lúc Cố Phi Vũ và Chu Văn cũng đến Văn không muốn lên nhà Vũ Minh, vừa xuống xe đã muốn về thẳng khoa mình, Cố Phi Vũ ngăn cô ấy lại “Tối hôm qua trực ban em để quên đồ ở khoa, lát phải vòng qua lấy. Chúng ta qua nhà Vũ Minh ăn cái gì đó đã rồi lát cùng nhau đi!”Vũ Minh kéo Thư Tần vào thang Phi Vũ liếc mắt nhìn hai người bọn họ tay nắm tay, lộ ra bộ dạng đau răng “Sao nhìn cậu mà tớ ngứa mắt thế nhỉ?”Vũ Minh nhìn chằm chằm cánh cửa thang máy đang khép lại “Tớ muốn cậu qua nhà tớ à?!!!”Thư Tần rất ngượng ngùng, e dè lên tiếng chào hỏi “Cố sư huynh, chị Chu!”Cố Phi Vũ vui vẻ “Đều là người trong nhà nên không cần khách sáo như vậy. Sư muội Thư Tần, hôm nay anh cứ lo tên nhóc này trước mặt mọi người nói em là bạn gái của nó, cũng may nó tỉnh táo, nếu không thì bị mọi người lôi lôi kéo kéo không thể thoát được.”Thư Tần đang định đáp lời, vốn Chu Văn đang dựa người vào thang máy đúng lúc này mở mắt ra liếc Cố Phi Vũ “Cùng một khoa, khả năng cũng chẳng giấu được mấy ngày.”Vừa nói thang máy cũng đúng lúc đến nơi, nhà Vũ Minh ở tầng 37, lần đầu tiên Thư Tần đến đây, chờ đến khi anh mở cửa, cô đứng ngoài huyền quan đánh giá cách trang trí trong Minh đứng ngay sau lưng cô đưa mắt tìm kiếm, không biết dì giúp việc để dép ở đâu, anh dắt cô thẳng vào trong “Không cần thay dép!”Cố Phi Vũ vừa vào đến nhà liền đi thẳng sang phòng khách, Chu Văn uống rượu nên hơi mệt, cô ấy nằm nhoài người trên Tần tham quan căn hộ Vũ Minh một vòng, thấy Vũ Minh ở trong phòng ngủ, cô cũng đi vào trước cửa phòng ngủ quan sát, đây là căn hộ một phòng ngủ, bên cạnh phòng ngủ chính là phòng vệ sinh. Dì giúp việc dọn dẹp căn nhà rất sạch Minh đứng bên cạnh giường xem đi xem lại bộ ga trải giường mới, nhìn dáng vẻ của anh hình như muốn thay ngay lập ngạc nhiên “Khoan đã… Còn chưa giặt mà!”Vũ Minh ngớ người “Sao cơ?”Lần đầu tiên chứng kiến nét mặt này của anh, Thư Tần đành phải bước vào “Ngay cả điều này anh cũng không biết ư?”Rồi cô đứng nhìn căn phòng “Phải giặt sạch rồi mới được dùng, nếu anh muốn thay thì phải dùng lại cái đã giặt rồi!”Cô vừa nói vừa tìm nơi cất ga giường, Vũ Minh nhìn theo cô, thấy cô quan sát khắp nơi trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác ám áp, “Tìm tủ quần áo hay tìm ga giường? Anh không biết dì giúp việc để nó ở đâu.”Thư Tần đứng trước tủ áo lớn, ngừng lại “Đây là tủ quần áo phải không ạ, bên trong nhất định có ga giường đã giặt.”Anh ở sau lưng mở tủ giúp cô, giọng nói hơi mất tập trung “Đúng… đây là tủ quần áo!”Ánh mắt vô tình nhìn xuống cần cổ trắng nõn của cô, hai người đứng rất sát, lồng ngực anh tựa như có vật gì đó phe phẩy qua cửa vừa mở, mùi hương thơm ngát của quần áo mới tràn đến, Thư Tần đưa mắt nhìn, trước mắt cô là những bộ quần áo đã được là lượt thẳng thớm, có vài bộ cô thấy anh mặc rồi nhưng có bộ thì chưa từng thấy. Quét mắt nhìn một chút, cô chợt nhớ ra anh ở ngay phía sau, đành không dám chăm chú quá lâu, rời tầm mắt lên phía trên, kệ cao nhất quả nhiên là đồ dùng được gấp gọn, xếp chồng lên chỉ huy “Ga giường ở trên đó, em không với tới. Anh lấy xuống đi!”Hai người ở trong phòng nói chuyện, Cố Phi Vũ ngồi dậy khỏi sofa, cả căn hộ đèn đuốc sáng choang, ánh sáng nơi phòng ngủ cuối hành lang càng ấm áp hơn, không biết Thư Tần và Vũ Minh líu la líu ríu gì ở bên Phi Vũ lắng nghe một chút, sau đó ôm lấy cánh tay “Quái lạ, tại sao sư muội Thư Tần vừa đến căn phòng ấy lập tức được “người ta” yêu mến?”Vũ Minh với tay lấy ga giường, Thư Tần cầm lấy rồi đặt trên mặt giường đang định cùng anh trải ra. Vũ Minh đột nhiên ôm lấy cô từ phía sau cười nói “Này… chúng ta có thể thương lượng một chuyện trước được không?”Lúc nói chuyện anh ôm lấy eo cô, Thư Tần cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh xuyên qua lớp áo mỏng manh, tim cô đập thình thịch, ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt Vũ Minh sâu thăm thẳm, nhận ra anh muốn làm điều gì, còn chưa kịp suy nghĩ có nên né tránh hay không thì anh đã cúi đầu hôn cô.~~~ Tác giả có lời muốn nóiCố Phi Vũ Coi tôi chết rồi à… hờ hờ hờ!!!!

ai động vào ống nghe của tôi